Ngành xây dựng luôn có vai trò to lớn trong quá trình phát triển của một quốc gia hay một đế chế và là ngành không thể thiếu trong mỗi giai đoạn phát triển của lịch sử. Ở thời kỳ đồ đá, xây dựng chính là việc lựa chọn, sắp xếp và cải tạo các hang động, hốc cây trở thành nơi ẩn náu, lưu trữ thực phẩm, tích trữ của cải. Đến thời cổ đại, với sự lao động của đôi bàn tay và khối óc, những người thợ xây đã xây dựng các kim tự tháp, các kinh thành, các trường đấu to lớn. Cho đến ngày nay, khi xã hội ngày càng văn minh thì nhu cầu xây dựng của con người ngày càng phức tạp.
Nghề xây dựng từ lâu được biết đến ở Việt Nam là một nghề có rất nhiều điều để kể. Những người làm xây dựng luôn mang theo một sự khác biệt – về ngoại hình bụi bặm, tính cách phóng khoáng – rất khó để lẫn với những ngành nghề khác. Sự khác biệt đó đến từ những năm tháng rèn luyện nơi giảng đường, những tháng năm tuổi trẻ để lại nơi công trường hay những đêm dài miệt mài với bản vẽ.
Ngành xây dựng là ngành tương đối đa dạng về vị trí công việc, từ làm thi công, làm thiết kế, làm tư vấn giám sát, làm quản lý dự án, làm đấu thầu, làm thanh toán, đến làm chủ đầu tư. Tuy công việc đa dạng như vậy nhưng tựu chung lại, nghề xây dựng có thể chia làm 3 nhóm công việc chính bao gồm: kỹ sư thi công, kỹ sư thiết kế và kỹ sư quản lý dự án.
Những năm gần đây khi xã hội có sự xoay chuyển lớn, nghề xây dựng cũng vì thế mà thăng trầm, phần nào mất đi vị thế và sự tôn trọng của xã hội. Những góc khuất của ngành nghề cũng làm cho nhiều người cảm thấy nghi ngại và có những đánh giá chưa phù hợp về nghề xây dựng. Nhưng dù sao đi nữa, những con người làm xây dựng chân chính luôn xứng đáng nhận được sự tôn vinh của xã hội.
Cuộc sống này sẽ ra sao nếu thiếu đi những con người làm xây dựng, sẽ thiếu đi những điện, đường, trường, trạm, những nhà máy xí nghiệp hay những công trình nối liền những bờ vui. Ngay lúc này đây trên công trình, những người làm xây dựng vẫn âm thầm miệt mài với những công việc của họ. Và rồi, người làm xây dựng lại vội vã rời đi khi miền đất đã sáng những ánh đèn, đã đông dần những tổ ấm…. “ và em thân yêu ơi, ngày mai chúng ta lại lên đường, đến những chân trời mới…”